Điều dưỡng - Nghề tôi chọn!

23/05/2020 10:17:00

“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng. Em chở mùa hè của tôi đi đâu…”

Lời bài hát quen thuộc, gắn liền với cả quãng trời học sinh ngây ngô, vô tư của tuổi học trò, nó khiến tôi nhớ về mùa hè năm ấy. Năm cuối cấp, khoảng thời gian ấy, tôi cùng lũ bạn lao đao tìm trường để học. Có đứa chọn trường theo tâm tư nguyện vọng của bố mẹ, đứa khác lại chọn vì sợ thua bạn bè, phải chọn trường thật “ngon”, thật “oách” nào là Đại học Bách khoa, Đại học Ngân hàng hay Đại học Sư phạm… Riêng tôi, tôi chọn cho mình nghề Điều dưỡng, lý do thuyết phục tôi nộp hồ sơ vào Trường Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch năm ấy đơn giản chỉ vì tôi nghĩ mình hợp với nó - Nghề Điều dưỡng!

Tôi nghĩ trong cuộc sống này, cái gì muốn tồn tại lâu dài với mình thì trước tiên phải hợp cái đã. Và với bản thân tôi, sau hơn 7 năm gắn bó với nghề, tôi nhận ra rằng nếu tôi không là một điều dưỡng, thì tôi không thể là một ai khác! Đặc biệt, khi trở thành một Điều dưỡng của Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM, đó thực sự là một niềm tự hào và may mắn đối với tôi.

Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác khi lần đầu tiên tôi được bệnh viện thông báo trúng tuyển hồ sơ vào phỏng vấn. Tôi vừa vui mừng lại vừa lo sợ. Tôi vui vì đây là cơ hội cho tôi được làm việc trong một bệnh viện danh tiếng và chuyên nghiệp mà tôi hằng mơ ước ngay từ khi tốt nghiệp ra trường. Bên cạnh đó, tôi cũng nơm nớp lo sợ đủ điều vì phải vượt qua nhiều vòng phỏng vấn. Tự trấn an chính mình, vì đây là cơ hội tốt nên tôi phải cố gắng hết sức mình để nắm bắt. Với đầy đủ kiến thức chuyên môn từ trường lớp, thêm những kinh nghiệm tôi tự tích lũy từ bản thân và trau dồi những kỹ năng cần có của một người điều dưỡng, cuối cùng tôi cũng vượt qua. Cảm giác được làm việc mình thích tại nơi mình yêu thích, đó là niềm hạnh phúc không thể diễn tả thành lời.

Thêm một điều đặc biệt nữa trong vô vàn những điều đặc biệt từ khi tôi là một điều dưỡng tại UMC. Đó là ngày tôi vào làm việc chính thức. Trong suy nghĩ của tôi lúc ấy, hình ảnh được chăm sóc người bệnh mỗi ngày, được lắng nghe và xoa dịu những nỗi đau mà họ phải cố chịu đựng để chống chọi với bệnh tật như hiện ra rất rõ. Điều dưỡng mà, công việc chính vẫn là chăm sóc, là ở bên người bệnh của mình và mong họ khỏe mạnh từng ngày. Thế nhưng, tôi được thông báo làm việc tại khoa mà sẽ không có hình ảnh của những người bệnh, không có cả bơm tiêm hay mùi thuốc, đó là Khoa Kiểm soát nhiễm khuẩn. Trong cái đầu non nớt của tôi lúc ấy, cái tên Khoa Kiểm soát nhiễm khuẩn sao còn mới lạ quá! Tôi chưa tưởng tượng được mình sẽ phải làm những gì ở đó với vai trò là một điều dưỡng. Đầu tôi ngổn ngang những suy nghĩ...

Ngày đầu nhận việc tại khoa, ấn tượng đầu tiên của tôi là một văn phòng nhỏ nhắn xinh xinh với hơn chục cái máy vi tính. Mỗi bàn làm việc đều có một vài chậu cây xanh xanh, nho nhỏ đặt ở góc bàn. Tôi được chị Điều dưỡng Trưởng giới thiệu những công việc tại khoa. Để bắt đầu làm quen với công việc, tôi phải đọc tài liệu và hiểu rõ các quy trình liên quan đến Kiểm soát nhiễm khuẩn. Dường như tôi phải học lại mọi thứ. Từ một điều dưỡng chăm sóc người bệnh hàng ngày, tôi phải học cách trở thành một giám sát viên. Từ việc phải thực hiện những kỹ thuật, quy trình chuyên môn của một người điều dưỡng trên người bệnh, giờ đây với vai trò là một người giám sát, tôi phải nhận ra những nguy cơ tiềm ẩn có thể gây nhiễm khuẩn đến người bệnh và tìm ra giải pháp cũng như cách phòng ngừa để đảm bảo an toàn cho họ. Để làm tốt những nhiệm vụ đó, đòi hỏi người điều dưỡng như tôi phải luôn không ngừng học hỏi để nắm vững chuyên môn, phải có kỹ năng quan sát và đánh giá thật tốt trong từng trường hợp. Nếu vai trò của các bạn điều dưỡng lâm sàng là trực tiếp chăm sóc người bệnh thì công việc của tôi lúc này là ở phía sau đó. Người bệnh không chỉ mong muốn được giảm bớt nỗi đau, được mau chóng hết bệnh mà họ còn mong được điều trị trong một môi trường sạch sẽ và an toàn. Không một người bệnh nào muốn bị chăm sóc bởi bàn tay của một nhân viên y tế chưa đủ sạch hay phải nằm trên một chiếc giường còn bám đầy bụi bẩn. Họ phải trải qua cuộc mổ kéo dài nhiều giờ, những ngày điều trị dài đăng đẳng vì căn bệnh quái ác, đừng để họ phải gánh vác thêm hậu quả gây ra do nhiễm khuẩn từ bệnh viện. Người bệnh phải được an toàn. Đó là động lực và cũng là nhiệm vụ nhắc nhở tôi phải cố gắng từng ngày.

Giờ đây khi tôi không còn là một điều dưỡng trực tiếp chăm sóc người bệnh, nhưng tôi vẫn rất hài lòng với vai trò mới và nhiệm vụ mới của mình. Dù là ở vị trí nào, tôi vẫn không ngừng học hỏi, rèn luyện bản thân, và nâng cao trình độ chuyên môn. Bà Florence Nightingale đã từng viết “Tôi đứng bên mộ những chiến sĩ đã hy sinh vì bệnh tật. Và trong khi còn sống, tôi sẽ đấu tranh chống lại những nguyên nhân dẫn đến cái chết của họ”. Lời bà nói như ngọn đèn soi sáng con đường tôi đi trong suốt những năm vừa qua và cả đoạn đường dài phía trước. Nó như tiếp thêm sức mạnh cho tôi và lòng nhiệt huyết với nghề tôi đã chọn - Nghề Điều dưỡng!
 

Điều dưỡng Lê Mộng Hảo - Khoa Kiểm soát nhiễm khuẩn Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM
Bài thi đạt giải Khuyến khích trong cuộc thi viết "Điều dưỡng UMC - Những cung bậc cảm xúc"



 

Các tin đã đăng