- Current
[Kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM 10/04/1994 – 10/04/2024] Đường về nhà, là con đường hạnh phúc...
06/04/2024 11:25:00
Những buổi sớm mai yên bình của tháng 5, trên con đường quen thuộc đến nơi làm việc, tôi hay hướng tầm mắt của mình về hàng cây phượng đang đứng thong dong bên vệ đường, để chầm chậm ngắm nhìn những chùm hoa đang dần khoe sắc. Nếu như cánh én là biểu tượng của mùa xuân đầy nhựa sống, thì ở đây, những đốm phượng đỏ là đại sứ của mùa hạ tràn đầy năng lượng. Hạ đến, mang theo những cơn mưa mát mẻ, nhẹ nhàng xoa dịu những ngày nóng bức của tháng 4 còn sót lại. Mùa hè, mùa của những giọt nước mắt chia tay đầy hồi ức của lứa tuổi học trò. Và mùa hè, trong tôi, cũng là một mùa của kỉ niệm: kỉ niệm ngày tôi bắt đầu gắn bó với Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM yêu thương…
Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác bồi hồi của ngày đầu tiên tôi bước chân vào Bệnh viện, ngẩng đầu, nhìn lên tòa nhà 4 tầng vàng nắng ấm áp, mỉm cười hạnh phúc: vậy là tôi đã tiếp bước của mẹ, được là một thành viên của gia đình Đại học Y Dược thân thương.
Tôi nhớ công việc đầu tiên tôi được giao là kế toán bảo hiểm y tế ngoại trú. Lần đầu làm quen với những từ ngữ chuyên môn của Bệnh viện, tôi không khỏi bỡ ngỡ: “Bảo hiểm là gì nhỉ, điều trị ngoại trú là như thế nào? Xem quyền lợi được hưởng bảo hiểm ở đâu? Bệnh nào thì được xếp loại cấp tính? Bệnh nào là bệnh mãn tính?”... Ngày ấy, UMC của tôi chưa được rộng rãi như bây giờ, quầy bảo hiểm nhỏ xíu xiu, được tận dụng từ khoảng đất trống dưới chân cầu thang của khu C cũ, 3-4 chị em cùng nép mình trong cái phòng nho nhỏ đó để hướng dẫn và thanh toán cho người bệnh. Rồi phần mềm cũng chưa hoàn thiện, việc thanh toán bảo hiểm cho người bệnh được chúng tôi tính toán thủ công bằng cách dò tìm từng danh mục, nhập vào file excel rồi in phiếu thanh toán cho người bệnh. Khó khăn là vậy, nhưng những anh chị đồng nghiệp của tôi lúc nào cũng nhẹ nhàng, chân tình với những người bệnh dù họ có khó chịu, có cáu gắt, tôi thầm cảm phục và tự nhủ: “Không biết khi nào mình mới làm được như các anh chị?”. Ngày qua ngày, tiếp xúc với những người bệnh mang những đau đớn, bệnh tật trong người, tôi dần cảm thông và nhận ra, họ đến đây – “nhà thương” vì họ cần được chữa lành và yêu thương. Hãy yêu thương người bệnh như chính người thân của mình, vì nơi mình chọn làm việc không phải là công ty, tập đoàn, cao ốc mà là “nhà thương”.
Công việc kế toán bảo hiểm nhiều vất vả nhưng cũng đem đến cho chúng tôi nhiều cung bậc cảm xúc:
…Là niềm vui vì những củ khoai, nải chuối luộc của bà Danh, đem từ Bình Dương mang lên tặng cho chúng tôi mỗi lần tái khám mặc cho chúng tôi “nài nỉ”: “Bà ơi, tụi con cảm ơn bà, mà lần sau bà đừng đem lên cho tụi con nữa nha, đi đường xa vất vả, để tiền mua thuốc nghen bà”.
…Là động lực từ những cái nắm tay siết chặt động viên của chú Minh: “Cảm ơn các con, ở đây làm tốt quá, cô chú đi chỗ khác không được như vậy đâu”
…Là tình cảm đong đầy trong những bịch chà bông cô Thủy đã tự tay làm cho chúng tôi mỗi trước khi chị em chúng tôi nghỉ sinh em bé.
…Là cảm giác yêu thương khi có người bệnh rụt rè với chúng tôi: “Cô ơi, tôi lấy nửa toa có được không cô? Tui không có đủ tiền”, “Dạ, Cô còn thiếu bao nhiêu? Con cho cô mượn nha, chứ lấy vậy sao cô đủ thuốc để uống”.
…Có những giọt nước mắt tủi thân khi bị người bệnh nặng lời vô cớ.
Và cũng có đôi lần, là cảm giác trĩu nặng trong lòng vì biết có người bệnh không bao giờ quay trở lại với chúng tôi nữa.
Công việc thứ 2 của tôi là kế toán bảo hiểm nội trú. Cũng về lĩnh vực bảo hiểm mà khu vực nội trú phức tạp và khó khăn hơn nhiều: nào là loại vật tư chỉ được thanh toán với loại phẫu thuật tương ứng, nào là dịch vụ kĩ thuật cao… Các quy định về bảo hiểm y tế được đổi mới liên tục, kế toán bảo hiểm chúng tôi phải cập nhật thường xuyên, cẩn thận từng chút một trong từng hồ sơ thanh toán để đảm bảo quyền lợi cho người bệnh và đúng quy định của cơ quan bảo hiểm.
Sau đó, tôi được chuyển đến vị trí kế toán kho rồi kế toán nghiệp vụ. Dần dần tôi đã ít tiếp xúc và gặp gỡ trực tiếp với người bệnh, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến củ khoai ngọt ngào của bà Danh, thỉnh thoảng gặp lại người bệnh cũ tôi khẽ gật đầu: “Bác dạo này khỏe không anh?”.
Ở mỗi công việc, đươc sự hướng dẫn của các anh chị đồng nghiệp, được lãnh đạo thấu hiểu và tạo điều kiện thuận lợi, tôi đều học hỏi được nhiều kiến thức và tích lũy được nhiều kinh nghiệm cho bản thân mình. Nếu như ngày trước, mỗi lần nhận nhiệm vụ mới, tôi hồi hộp lo lắng vì không biết sẽ bắt đầu như thế nào, thì giờ đây tôi đã tự tin “tôi sẽ làm được, mỗi khó khăn là mỗi thử thách, vượt qua nó, tôi lại có được một bài học quý giá”.

Thời gian như một dòng sông, luôn cuộn hết sức mình chảy về phía trước. Thấm thoát mà tôi đã gắn bó với Bệnh viện đã hơn 15 năm, ngày tôi đến, tôi chỉ là một cô gái 23 tuổi mới ra trường bên khu A mới vừa khởi công được 4 lầu, ngày hôm nay-tôi đã là cô nhân viên 39 tuổi được tôi luyện cứng cáp trong môi trường y đức đầy nhân văn thì Bệnh viện cũng đã vươn mình trở thành Bệnh viện hạng 1 với quy mô 15 tầng cùng đội ngũ y bác sĩ lành nghề và đầy đủ trang thiết bị hiện đại.
Ngày tôi đến, Bệnh viện chỉ có 1.000 lượt khám. Ngày hôm nay, Bệnh viện đón chào hơn 8.000 lượt người bệnh đến thăm khám mỗi ngày.
Ngày tôi đến, phòng Tài chính kế toán của chúng tôi chỉ có hơn 30 người. Ngày hôm nay, “đại gia đình” chúng tôi đã gần 90 nhân sự.
Ngày tôi đến, tôi là một cô bé nhân viên mới háo hức được tham gia văn nghệ chào mừng kỉ niệm 15 năm thành lập Bệnh viện. Ngày hôm nay, tôi đang miên man với những cảm xúc ngập tràn để chào đón Bệnh viện bước sang tuổi 30.
30 năm – độ tuổi mang vẻ đẹp chín chắn của đời người.
30 năm – Bệnh viện đang ở giai đoạn cống hiến rực rỡ nhất cho sứ mệnh y đức của mình.
Kỉ niệm 40 năm, rồi 50 năm, rồi nhiều năm nữa, tôi mong rằng mình sẽ luôn được ở trong ngôi nhà UMC yêu thương này, mỉm cười và cùng hân hoan hát lên khúc ca mừng tuổi mới.
Nếu có ai hỏi tôi về những ấn tượng tôi đã lưu giữ trong suốt thời gian gắn bó với UMC thì tôi sẽ trả lời rằng:
Con đường nào dẫn về nhà cũng là con đường hạnh phúc…
Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác bồi hồi của ngày đầu tiên tôi bước chân vào Bệnh viện, ngẩng đầu, nhìn lên tòa nhà 4 tầng vàng nắng ấm áp, mỉm cười hạnh phúc: vậy là tôi đã tiếp bước của mẹ, được là một thành viên của gia đình Đại học Y Dược thân thương.
Tôi nhớ công việc đầu tiên tôi được giao là kế toán bảo hiểm y tế ngoại trú. Lần đầu làm quen với những từ ngữ chuyên môn của Bệnh viện, tôi không khỏi bỡ ngỡ: “Bảo hiểm là gì nhỉ, điều trị ngoại trú là như thế nào? Xem quyền lợi được hưởng bảo hiểm ở đâu? Bệnh nào thì được xếp loại cấp tính? Bệnh nào là bệnh mãn tính?”... Ngày ấy, UMC của tôi chưa được rộng rãi như bây giờ, quầy bảo hiểm nhỏ xíu xiu, được tận dụng từ khoảng đất trống dưới chân cầu thang của khu C cũ, 3-4 chị em cùng nép mình trong cái phòng nho nhỏ đó để hướng dẫn và thanh toán cho người bệnh. Rồi phần mềm cũng chưa hoàn thiện, việc thanh toán bảo hiểm cho người bệnh được chúng tôi tính toán thủ công bằng cách dò tìm từng danh mục, nhập vào file excel rồi in phiếu thanh toán cho người bệnh. Khó khăn là vậy, nhưng những anh chị đồng nghiệp của tôi lúc nào cũng nhẹ nhàng, chân tình với những người bệnh dù họ có khó chịu, có cáu gắt, tôi thầm cảm phục và tự nhủ: “Không biết khi nào mình mới làm được như các anh chị?”. Ngày qua ngày, tiếp xúc với những người bệnh mang những đau đớn, bệnh tật trong người, tôi dần cảm thông và nhận ra, họ đến đây – “nhà thương” vì họ cần được chữa lành và yêu thương. Hãy yêu thương người bệnh như chính người thân của mình, vì nơi mình chọn làm việc không phải là công ty, tập đoàn, cao ốc mà là “nhà thương”.
Công việc kế toán bảo hiểm nhiều vất vả nhưng cũng đem đến cho chúng tôi nhiều cung bậc cảm xúc:
…Là niềm vui vì những củ khoai, nải chuối luộc của bà Danh, đem từ Bình Dương mang lên tặng cho chúng tôi mỗi lần tái khám mặc cho chúng tôi “nài nỉ”: “Bà ơi, tụi con cảm ơn bà, mà lần sau bà đừng đem lên cho tụi con nữa nha, đi đường xa vất vả, để tiền mua thuốc nghen bà”.
…Là động lực từ những cái nắm tay siết chặt động viên của chú Minh: “Cảm ơn các con, ở đây làm tốt quá, cô chú đi chỗ khác không được như vậy đâu”
…Là tình cảm đong đầy trong những bịch chà bông cô Thủy đã tự tay làm cho chúng tôi mỗi trước khi chị em chúng tôi nghỉ sinh em bé.
…Là cảm giác yêu thương khi có người bệnh rụt rè với chúng tôi: “Cô ơi, tôi lấy nửa toa có được không cô? Tui không có đủ tiền”, “Dạ, Cô còn thiếu bao nhiêu? Con cho cô mượn nha, chứ lấy vậy sao cô đủ thuốc để uống”.
…Có những giọt nước mắt tủi thân khi bị người bệnh nặng lời vô cớ.
Và cũng có đôi lần, là cảm giác trĩu nặng trong lòng vì biết có người bệnh không bao giờ quay trở lại với chúng tôi nữa.
Công việc thứ 2 của tôi là kế toán bảo hiểm nội trú. Cũng về lĩnh vực bảo hiểm mà khu vực nội trú phức tạp và khó khăn hơn nhiều: nào là loại vật tư chỉ được thanh toán với loại phẫu thuật tương ứng, nào là dịch vụ kĩ thuật cao… Các quy định về bảo hiểm y tế được đổi mới liên tục, kế toán bảo hiểm chúng tôi phải cập nhật thường xuyên, cẩn thận từng chút một trong từng hồ sơ thanh toán để đảm bảo quyền lợi cho người bệnh và đúng quy định của cơ quan bảo hiểm.
Sau đó, tôi được chuyển đến vị trí kế toán kho rồi kế toán nghiệp vụ. Dần dần tôi đã ít tiếp xúc và gặp gỡ trực tiếp với người bệnh, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến củ khoai ngọt ngào của bà Danh, thỉnh thoảng gặp lại người bệnh cũ tôi khẽ gật đầu: “Bác dạo này khỏe không anh?”.
Ở mỗi công việc, đươc sự hướng dẫn của các anh chị đồng nghiệp, được lãnh đạo thấu hiểu và tạo điều kiện thuận lợi, tôi đều học hỏi được nhiều kiến thức và tích lũy được nhiều kinh nghiệm cho bản thân mình. Nếu như ngày trước, mỗi lần nhận nhiệm vụ mới, tôi hồi hộp lo lắng vì không biết sẽ bắt đầu như thế nào, thì giờ đây tôi đã tự tin “tôi sẽ làm được, mỗi khó khăn là mỗi thử thách, vượt qua nó, tôi lại có được một bài học quý giá”.

Thời gian như một dòng sông, luôn cuộn hết sức mình chảy về phía trước. Thấm thoát mà tôi đã gắn bó với Bệnh viện đã hơn 15 năm, ngày tôi đến, tôi chỉ là một cô gái 23 tuổi mới ra trường bên khu A mới vừa khởi công được 4 lầu, ngày hôm nay-tôi đã là cô nhân viên 39 tuổi được tôi luyện cứng cáp trong môi trường y đức đầy nhân văn thì Bệnh viện cũng đã vươn mình trở thành Bệnh viện hạng 1 với quy mô 15 tầng cùng đội ngũ y bác sĩ lành nghề và đầy đủ trang thiết bị hiện đại.
Ngày tôi đến, Bệnh viện chỉ có 1.000 lượt khám. Ngày hôm nay, Bệnh viện đón chào hơn 8.000 lượt người bệnh đến thăm khám mỗi ngày.
Ngày tôi đến, phòng Tài chính kế toán của chúng tôi chỉ có hơn 30 người. Ngày hôm nay, “đại gia đình” chúng tôi đã gần 90 nhân sự.
Ngày tôi đến, tôi là một cô bé nhân viên mới háo hức được tham gia văn nghệ chào mừng kỉ niệm 15 năm thành lập Bệnh viện. Ngày hôm nay, tôi đang miên man với những cảm xúc ngập tràn để chào đón Bệnh viện bước sang tuổi 30.
30 năm – độ tuổi mang vẻ đẹp chín chắn của đời người.
30 năm – Bệnh viện đang ở giai đoạn cống hiến rực rỡ nhất cho sứ mệnh y đức của mình.
Kỉ niệm 40 năm, rồi 50 năm, rồi nhiều năm nữa, tôi mong rằng mình sẽ luôn được ở trong ngôi nhà UMC yêu thương này, mỉm cười và cùng hân hoan hát lên khúc ca mừng tuổi mới.
Nếu có ai hỏi tôi về những ấn tượng tôi đã lưu giữ trong suốt thời gian gắn bó với UMC thì tôi sẽ trả lời rằng:
- Tôi khắc ghi trong tim mình những giọt nước mắt xúc động của Thầy Giám đốc khi nhắc lại những khó khăn, gian khổ của các anh chị em UMC trong những ngày tháng khốc liệt nhất của đại dịch Covid-19 tại Trung tâm Hồi sức tích cực người bệnh COVID-19. Khoảnh khắc đó, tôi thấy mắt mình cũng nhòe đi, cả khán phòng lặng yên, chỉ còn thấy những đôi mắt rưng rưng, chỉ còn nghe những trái tim thổn thức cùng cảm nhận niềm hạnh phúc khi có được Người lãnh đạo yêu thương nhân viên, bằng tấm lòng của một người Cha.
- Tôi mang sự tận tụy với công việc, thái độ sống luôn đặt quyền lợi của tập thể lên trên hết từ người lãnh đạo mà tôi hay gọi là anh Lớn, để làm hành trang cho chặng đường sống và làm việc của bản thân mình.
- Tôi giữ mãi sự tự hào được chứng kiến những người Anh, Chị, Em y bác sĩ của UMC tình nguyện xông pha để hỗ trợ tuyến dưới trong cơn đại dịch của toàn cầu. Dẫu biết rằng, đi về phía ấy, bao khó khăn, bao nguy hiểm đang chực chờ, thế nhưng, họ vẫn nhẹ nhàng: “Chúng tôi đi, vì người bệnh cần chúng tôi”. Trân quý biết bao tấm lòng của những người thầy thuốc cao cả.
Con đường nào dẫn về nhà cũng là con đường hạnh phúc…
Các tin đã đăng
- [Kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM 10/04/1994 – 10/04/2024] Dung dưỡng(09/04/2024)
- [Kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM 10/04/1994 – 10/04/2024] 30 năm, một ngày nhìn lại (08/04/2024)
- Hơn 900 đại biểu tham dự Hội thảo phổ biến Nghị định và Thông tư hướng dẫn Luật Đấu thầu năm 2023(05/04/2024)
- PGS TS. Nguyễn Văn Chinh được bổ nhiệm Phó Hiệu trưởng Đại học Y Dược TPHCM (30/03/2024)
- Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM ra mắt Câu lạc bộ Ghép tạng và tổ chức buổi sinh hoạt đầu tiên(30/03/2024)
- Chúc mừng 10 viên chức tốt nghiệp Bác sĩ Chuyên khoa cấp II(27/03/2024)