- Current
[Kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM 10/04/1994 – 10/04/2024] Dung dưỡng
09/04/2024 11:34:00
10/10/2017...
Đèn sáng nhấp nháy liên tục, còi xe lớn, xe nhỏ ra vào inh ỏi, những tiếng hét lên giục giã của anh lơ xe. Người người tay xách nách mang, lệnh khệnh đồ đạc trên xe lên xuống. Mùi xăng dầu, mùi hàng hoá, máy lạnh, mồ hôi hoà lại. Tất cả tạo ra một khung cảnh hỗn loạn không điểm dừng, chợt xé ngang trí óc yên ắng của nó vốn đang chìm sâu trong giấc ngủ trên chuyến xe khách kéo dài hơn 18 giờ đường. Nó giật mình tỉnh dậy, lật đật thu dọn đồ và hoà mình vào dòng người nơi tất bật nhất nhì Sài Gòn - bến xe Miền Đông - nơi đầu tiên nó đặt chân để bắt đầu con đường Nam tiến còn nhiều điều đang đợi chờ phía trước.
Gần như 3 năm sau đó, nó lao vào học hành, “dầm dề” ở khoa Gây mê - Hồi sức Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM (UMC), hoặc nếu không thì chỉ có thể là ở tiệm bánh Bakery Đề Thám - nơi nó làm thu ngân để mưu sinh cho những năm tháng đắt đỏ ở đất Sài Gòn. Tất cả việc tự thân tự lập ấy chỉ để chứng minh với sự can ngăn của gia đình khi nó ra đi, rằng quyết định Nam tiến là đúng, rằng khao khát được học tập và làm việc ở một môi trường tốt để bồi dưỡng bản thân là một điều hoàn toàn đúng đắn dù thật sự chưa bao giờ là dễ dàng.
Và cũng những năm tháng ấy, nó đã được sự dạy dỗ và rèn luyện trong một môi trường làm việc mà bao nhiêu nhân viên y tế hằng ao ước. Từ trang vật tư thiết bị hiện đại, đầy đủ; từ tầm nhìn trở thành bệnh viện đại học hàng đầu Việt Nam và đạt chuẩn quốc tế cùng sứ mệnh mang đến giải pháp chăm sóc sức khỏe tối ưu bằng sự tích hợp giữa điều trị, nghiên cứu và đào tạo. Một môi trường học tập và phát triển chuyên môn quá lí tưởng. Và thế là nó trót “lỡ yêu” nơi này từ lúc nào không hay biết. Nhưng chưa bao giờ mảy may trong đầu một cậu bác sĩ tỉnh lẻ như nó lại suy nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội được gia nhập “mái nhà” này. Điều đó dường như quá xa xỉ bởi nó không người thân, không quen biết, không tiền bạc; những rào cản mà bản thân nó đã tự huyễn hoặc mình. Nhưng bằng tất cả niềm yêu thích ấy, bằng bản năng của một người máu chiến, hạ quyết tâm “không thành sự cũng thành nhân”; nó đã học, đã làm việc mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng nó được ở đây. Nó dành trọn ba năm hăng say học tập chuyên môn; cống hiến thời gian, sức sáng tạo cho hầu hết các hoạt động phong trào của bệnh viện. Trả lời cho những cố gắng suốt một hành trình không hề ngừng nghỉ đó, nó cuối cùng đã trở thành một nhân viên chính thức dưới mái nhà UMC. Có nhiều người bạn chúc mừng và nói nó rất may mắn khi được nhận vào đây. Nó cảm thấy điều đó hoàn toàn đúng, nó rất may mắn và luôn quan niệm rằng: “May mắn nhiều khi là một món quà của thượng đế và nhiều khi cũng là kết quả của một quá trình nỗ lực.” Nó có quyền tự hào về một bước đi nhỏ trên con đường trưởng thành và hoàn thiện bản thân.
Thế rồi trong một khoảng thời gian, có thể nói là một dấu ấn trong cuộc đời làm người, làm nghề của không chỉ riêng nó mà còn bao nhân viên y tế khác, đợt bùng phát thứ 4 của đại dịch COVID-19. Ngày ấy, nó tình nguyện vào tâm dịch nóng nhất lúc đó là “chảo lửa” Bắc Giang. Thật sự mọi thứ lúc đó quá choáng ngợp, sự quá tải đè nặng lên y tế địa phương - bệnh viện đa khoa tỉnh Bắc Giang, nơi mà nó cùng đồng nghiệp hỗ trợ lúc đó phải chia nhỏ mọi thứ cho 12 trung tâm và bệnh viện dã chiến. Ngay tuần đầu tiên khi tiếp quản khu vực F1 thì đã sáu ca ngưng tim. Nó cùng đồng nghiệp đã gồng mình lên làm việc không chỉ ngày, đêm trong bộ đồ bảo hộ ấy mà cùng với một sự thiếu thốn trang vật tư khủng khiếp. Lúc ấy có một ca người bệnh nam, 28 tuổi, vào viện với một tình trạng ngưng tim, nghi ngờ xuất huyết não. Hồi sức hơn một giờ đồng hồ vì đợi máy sốc điện từ khu khác chuyển sang do toàn viện chỉ có 1 máy. Bằng mọi giá nó và đồng nghiệp phải hồi sức có tim lại để đưa người bệnh đi chụp não và tính đến phương án can thiệp. Sau 80 phút, cuối cùng máy được mang đến và người bệnh đã có nhịp tim lại, sau đó nhanh chóng được đưa đi chụp não, kết quả ra xuất huyết não diện rộng nghi dị dạng mạch máu não vỡ, phù não lan toả. Đã quá chỉ định phẫu thuật và không thể cứu! Bao nhiêu sức lực và cố gắng chợt biến mất, một cảm giác trống rỗng và vô định!
Tối hôm đó, dù đã thấm mệt nhưng nó không tài nào ngủ được, cứ thao thức trằn trọc: Liệu có máy sốc điện sớm hơn, người bệnh có tim lại sớm hơn, đi chụp não sớm hơn và được phẫu thuật kịp thời thì kết cục có thay đổi?” Những dằn vặt ấy đã khiến nó bật dậy và viết cho bác Giám đốc UMC một lá thư để trút hết nỗi tâm tình, những cố gắng rồi tuyệt vọng, những mong muốn mà không biết bày tỏ cùng ai. Bức thư đã được gửi bức thư đi trong đêm. Và ngay hôm sau, một tín hiệu không phải từ vũ trụ, mà chính từ hậu phương UMC, từ bác Giám đốc là sẽ có một máy sốc điện mới, trị giá 200 triệu được chuyển ngay ra cho khu điều trị của nó. Mọi người như được tiếp thêm hy vọng, không đơn giản chỉ là chiếc máy sốc mà là cả sự quan tâm hết mực, tinh thần chia sẻ khó khăn, hỗ trợ kịp thời và một niềm tin to lớn mà mọi người cảm nhận được từ hậu phương đã mang lại cảm giác tự hào khi màu cờ sắc áo UMC bước ra ngoài một cách rõ nét nhất.
Đại dịch đã qua đi, bức tranh nhuốm màu tàn khốc đã được phủ lên những mảng tươi sáng. Nó có thể lấy đi thời gian, sức lực, hay kể cả người thân nhưng nó đã cho con người ta sự can trường, sức chịu đựng, những bài học xương máu từ chuyên môn lẫn tinh thần từ cả những người đã khuất. Từ gian khó, dưới sự bảo bọc và rèn luyện của UMC, nó đã hiểu ra một điều: “Trưởng thành chính là khi bạn có thể đưa tay ra và giúp đỡ người khác”. UMC đã vừa đảm bảo chuyên môn tại chỗ, đáp ứng công tác điều trị cho người bệnh không nhiễm COVID-19, vừa chia nhỏ lực lượng nhằm chi viện cho các trung tâmn dã chiến và sau đó là Trung tâm hồi sức COVID-19.
Khó khăn áp lực là thế, nhưng UMC đã không quên chăm lo đời sống cho nhân viên từ những bữa ăn 0 đồng, đến từng trang thiết bị bảo hộ và sinh hoạt trong mùa dịch. Sự nhân văn đó giúp nó nhận ra bản thân cần phải phấn đấu và hoàn thiện ngay chính từ những gian khó ấy để có thể mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn trong chuyên môn, đạo đức, lẫn tầm nhìn để có thể lại chia tay ra giúp đỡ những người khác như tinh thần của một UMCer.
Giờ đây, nhân dịp kỷ niệm 30 năm thành lập Bệnh viện, hồi ức về những năm tháng mới bước chân dò dẫm vào Sài Gòn, nhìn về nó bây giờ, trong lòng cứ vẫn lâng lâng cái cảm giác tự hào, hãnh diện vì bản thân là một phần trong ngôi nhà chung UMC. Nó đã tìm thấy tình yêu thực sự của cuộc đời mình chứ không đơn giản chỉ là một chỗ làm. Nó đã tìm được mái nhà thứ hai - nơi có thể dung dưỡng và bồi đắp cho nó một cuộc đời hoàn thiện hơn cả về tầm nhìn và nhân cách sống. Điều mà nó loay hoay tìm kiếm trong suốt những năm đầu đời dò dẫm bước đến với ngành Y. Để nó biết rằng mình đã thực sự yêu và sẽ gắn bó với nó trong suốt hành trình làm người, làm nghề còn nhiều gian nan ở phía trước. Nơi mà nó luôn có những đồng nghiệp, những Quý Thầy Cô giỏi và tận tâm ở mái nhà UMC, sẵn sàng sát cánh và nâng bước thế hệ sau phát triển vì mục tiêu chăm sóc người bệnh.

Chúc UMC sẽ tiếp tục mang đến sứ mệnh thiêng liêng cho người nhân, sẽ thực hiện hoá tầm nhìn để khát vọng được vươn xa và bay cao hơn nữa trên vũ đài tri thức của nhân loại!
BS. Đặng Minh Hiệu - Khoa Gây mê hồi sức Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM
Đèn sáng nhấp nháy liên tục, còi xe lớn, xe nhỏ ra vào inh ỏi, những tiếng hét lên giục giã của anh lơ xe. Người người tay xách nách mang, lệnh khệnh đồ đạc trên xe lên xuống. Mùi xăng dầu, mùi hàng hoá, máy lạnh, mồ hôi hoà lại. Tất cả tạo ra một khung cảnh hỗn loạn không điểm dừng, chợt xé ngang trí óc yên ắng của nó vốn đang chìm sâu trong giấc ngủ trên chuyến xe khách kéo dài hơn 18 giờ đường. Nó giật mình tỉnh dậy, lật đật thu dọn đồ và hoà mình vào dòng người nơi tất bật nhất nhì Sài Gòn - bến xe Miền Đông - nơi đầu tiên nó đặt chân để bắt đầu con đường Nam tiến còn nhiều điều đang đợi chờ phía trước.
Gần như 3 năm sau đó, nó lao vào học hành, “dầm dề” ở khoa Gây mê - Hồi sức Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM (UMC), hoặc nếu không thì chỉ có thể là ở tiệm bánh Bakery Đề Thám - nơi nó làm thu ngân để mưu sinh cho những năm tháng đắt đỏ ở đất Sài Gòn. Tất cả việc tự thân tự lập ấy chỉ để chứng minh với sự can ngăn của gia đình khi nó ra đi, rằng quyết định Nam tiến là đúng, rằng khao khát được học tập và làm việc ở một môi trường tốt để bồi dưỡng bản thân là một điều hoàn toàn đúng đắn dù thật sự chưa bao giờ là dễ dàng.
Và cũng những năm tháng ấy, nó đã được sự dạy dỗ và rèn luyện trong một môi trường làm việc mà bao nhiêu nhân viên y tế hằng ao ước. Từ trang vật tư thiết bị hiện đại, đầy đủ; từ tầm nhìn trở thành bệnh viện đại học hàng đầu Việt Nam và đạt chuẩn quốc tế cùng sứ mệnh mang đến giải pháp chăm sóc sức khỏe tối ưu bằng sự tích hợp giữa điều trị, nghiên cứu và đào tạo. Một môi trường học tập và phát triển chuyên môn quá lí tưởng. Và thế là nó trót “lỡ yêu” nơi này từ lúc nào không hay biết. Nhưng chưa bao giờ mảy may trong đầu một cậu bác sĩ tỉnh lẻ như nó lại suy nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội được gia nhập “mái nhà” này. Điều đó dường như quá xa xỉ bởi nó không người thân, không quen biết, không tiền bạc; những rào cản mà bản thân nó đã tự huyễn hoặc mình. Nhưng bằng tất cả niềm yêu thích ấy, bằng bản năng của một người máu chiến, hạ quyết tâm “không thành sự cũng thành nhân”; nó đã học, đã làm việc mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng nó được ở đây. Nó dành trọn ba năm hăng say học tập chuyên môn; cống hiến thời gian, sức sáng tạo cho hầu hết các hoạt động phong trào của bệnh viện. Trả lời cho những cố gắng suốt một hành trình không hề ngừng nghỉ đó, nó cuối cùng đã trở thành một nhân viên chính thức dưới mái nhà UMC. Có nhiều người bạn chúc mừng và nói nó rất may mắn khi được nhận vào đây. Nó cảm thấy điều đó hoàn toàn đúng, nó rất may mắn và luôn quan niệm rằng: “May mắn nhiều khi là một món quà của thượng đế và nhiều khi cũng là kết quả của một quá trình nỗ lực.” Nó có quyền tự hào về một bước đi nhỏ trên con đường trưởng thành và hoàn thiện bản thân.
Thế rồi trong một khoảng thời gian, có thể nói là một dấu ấn trong cuộc đời làm người, làm nghề của không chỉ riêng nó mà còn bao nhân viên y tế khác, đợt bùng phát thứ 4 của đại dịch COVID-19. Ngày ấy, nó tình nguyện vào tâm dịch nóng nhất lúc đó là “chảo lửa” Bắc Giang. Thật sự mọi thứ lúc đó quá choáng ngợp, sự quá tải đè nặng lên y tế địa phương - bệnh viện đa khoa tỉnh Bắc Giang, nơi mà nó cùng đồng nghiệp hỗ trợ lúc đó phải chia nhỏ mọi thứ cho 12 trung tâm và bệnh viện dã chiến. Ngay tuần đầu tiên khi tiếp quản khu vực F1 thì đã sáu ca ngưng tim. Nó cùng đồng nghiệp đã gồng mình lên làm việc không chỉ ngày, đêm trong bộ đồ bảo hộ ấy mà cùng với một sự thiếu thốn trang vật tư khủng khiếp. Lúc ấy có một ca người bệnh nam, 28 tuổi, vào viện với một tình trạng ngưng tim, nghi ngờ xuất huyết não. Hồi sức hơn một giờ đồng hồ vì đợi máy sốc điện từ khu khác chuyển sang do toàn viện chỉ có 1 máy. Bằng mọi giá nó và đồng nghiệp phải hồi sức có tim lại để đưa người bệnh đi chụp não và tính đến phương án can thiệp. Sau 80 phút, cuối cùng máy được mang đến và người bệnh đã có nhịp tim lại, sau đó nhanh chóng được đưa đi chụp não, kết quả ra xuất huyết não diện rộng nghi dị dạng mạch máu não vỡ, phù não lan toả. Đã quá chỉ định phẫu thuật và không thể cứu! Bao nhiêu sức lực và cố gắng chợt biến mất, một cảm giác trống rỗng và vô định!
Tối hôm đó, dù đã thấm mệt nhưng nó không tài nào ngủ được, cứ thao thức trằn trọc: Liệu có máy sốc điện sớm hơn, người bệnh có tim lại sớm hơn, đi chụp não sớm hơn và được phẫu thuật kịp thời thì kết cục có thay đổi?” Những dằn vặt ấy đã khiến nó bật dậy và viết cho bác Giám đốc UMC một lá thư để trút hết nỗi tâm tình, những cố gắng rồi tuyệt vọng, những mong muốn mà không biết bày tỏ cùng ai. Bức thư đã được gửi bức thư đi trong đêm. Và ngay hôm sau, một tín hiệu không phải từ vũ trụ, mà chính từ hậu phương UMC, từ bác Giám đốc là sẽ có một máy sốc điện mới, trị giá 200 triệu được chuyển ngay ra cho khu điều trị của nó. Mọi người như được tiếp thêm hy vọng, không đơn giản chỉ là chiếc máy sốc mà là cả sự quan tâm hết mực, tinh thần chia sẻ khó khăn, hỗ trợ kịp thời và một niềm tin to lớn mà mọi người cảm nhận được từ hậu phương đã mang lại cảm giác tự hào khi màu cờ sắc áo UMC bước ra ngoài một cách rõ nét nhất.
Đại dịch đã qua đi, bức tranh nhuốm màu tàn khốc đã được phủ lên những mảng tươi sáng. Nó có thể lấy đi thời gian, sức lực, hay kể cả người thân nhưng nó đã cho con người ta sự can trường, sức chịu đựng, những bài học xương máu từ chuyên môn lẫn tinh thần từ cả những người đã khuất. Từ gian khó, dưới sự bảo bọc và rèn luyện của UMC, nó đã hiểu ra một điều: “Trưởng thành chính là khi bạn có thể đưa tay ra và giúp đỡ người khác”. UMC đã vừa đảm bảo chuyên môn tại chỗ, đáp ứng công tác điều trị cho người bệnh không nhiễm COVID-19, vừa chia nhỏ lực lượng nhằm chi viện cho các trung tâmn dã chiến và sau đó là Trung tâm hồi sức COVID-19.
Khó khăn áp lực là thế, nhưng UMC đã không quên chăm lo đời sống cho nhân viên từ những bữa ăn 0 đồng, đến từng trang thiết bị bảo hộ và sinh hoạt trong mùa dịch. Sự nhân văn đó giúp nó nhận ra bản thân cần phải phấn đấu và hoàn thiện ngay chính từ những gian khó ấy để có thể mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn trong chuyên môn, đạo đức, lẫn tầm nhìn để có thể lại chia tay ra giúp đỡ những người khác như tinh thần của một UMCer.
Giờ đây, nhân dịp kỷ niệm 30 năm thành lập Bệnh viện, hồi ức về những năm tháng mới bước chân dò dẫm vào Sài Gòn, nhìn về nó bây giờ, trong lòng cứ vẫn lâng lâng cái cảm giác tự hào, hãnh diện vì bản thân là một phần trong ngôi nhà chung UMC. Nó đã tìm thấy tình yêu thực sự của cuộc đời mình chứ không đơn giản chỉ là một chỗ làm. Nó đã tìm được mái nhà thứ hai - nơi có thể dung dưỡng và bồi đắp cho nó một cuộc đời hoàn thiện hơn cả về tầm nhìn và nhân cách sống. Điều mà nó loay hoay tìm kiếm trong suốt những năm đầu đời dò dẫm bước đến với ngành Y. Để nó biết rằng mình đã thực sự yêu và sẽ gắn bó với nó trong suốt hành trình làm người, làm nghề còn nhiều gian nan ở phía trước. Nơi mà nó luôn có những đồng nghiệp, những Quý Thầy Cô giỏi và tận tâm ở mái nhà UMC, sẵn sàng sát cánh và nâng bước thế hệ sau phát triển vì mục tiêu chăm sóc người bệnh.

Chúc UMC sẽ tiếp tục mang đến sứ mệnh thiêng liêng cho người nhân, sẽ thực hiện hoá tầm nhìn để khát vọng được vươn xa và bay cao hơn nữa trên vũ đài tri thức của nhân loại!
BS. Đặng Minh Hiệu - Khoa Gây mê hồi sức Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM
Các tin đã đăng
- Chung kết Miss Hypa 2024: Điều dưỡng Phạm Thị Thu Đông đến từ Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM đạt ngôi vị cao nhất(10/04/2024)
- [Kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM 10/04/1994 – 10/04/2024] Hoài bão của những thế hệ tiếp nối(10/04/2024)
- Lễ tiếp nhận trang thiết bị y tế phục vụ công tác khám, chữa bệnh(10/04/2024)
- [Kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM 10/04/1994 – 10/04/2024] 30 năm, một ngày nhìn lại (08/04/2024)
- [Kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM 10/04/1994 – 10/04/2024] Đường về nhà, là con đường hạnh phúc...(06/04/2024)
- Hơn 900 đại biểu tham dự Hội thảo phổ biến Nghị định và Thông tư hướng dẫn Luật Đấu thầu năm 2023(05/04/2024)