- Current
Nhật ký vùng đệm
28/05/2021 15:07:00
Hào hứng - Bỡ ngỡ - Tự hào - Trách nhiệm!
Đó là những cảm xúc đan xen của tôi khi được đồng ý đơn tình nguyện tham gia mặt trận chống COVID-19 và được sắp xếp vào khu vực vùng đệm của nơi tôi đang công tác - Bệnh viện Đại học Y Dược TP.HCM (BV). Đây là nơi tiếp nhận và hỗ trợ điều trị ban đầu cho người bệnh nhập cấp cứu có nguy cơ cao mắc COVID-19 về triệu chứng cũng như yếu tố dịch tễ. Nói đến vùng đệm là nói đến phòng tuyến đầu tiên để sàng lọc, tìm ra những người bệnh dương tính COVID-19 nhằm tránh làm lây lan dịch trong BV, nơi vốn là chốt chặn nòng cốt để xử trí cũng như phòng ngừa dịch bệnh bùng phát.
Với vai trò đó, tôi đã rất hào hứng, sắp xếp công việc ở Khoa để thực hiện nhiệm vụ ở vùng đệm. Được góp trực tiếp một phần sức nhỏ nhoi vào công cuộc phòng chống dịch của BV nói riêng cũng như cả nước nói chung, đặc biệt với một bác sĩ non trẻ như tôi thì thật sự rất tự hào. Nhưng bên cạnh đó, cũng có thật nhiều điều mới mẻ khiến tôi có phần bỡ ngỡ. Đó là những quy trình khép kín, xét nghiệm và điều trị cho người bệnh nghi nhiễm COVID-19, khác với những điều mà ngày thường tôi vẫn làm.
Thế là sau đó, tôi bắt đầu sợ, nhưng không phải sợ những mối hiểm nguy chờ chực sẵn nơi đây. Điều mà tôi sợ chính là tôi sẽ không hoàn thành tốt trách nhiệm được giao. Nếu cho phép bản thân lơ là, hậu quả sẽ không chỉ là tôi hay một ê-kíp, mà thậm chí là cả một phòng tuyến phía sau cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Chính vì lẽ đó mà tôi càng cố gắng kĩ lưỡng hơn, chăm chút hơn trong từng công việc dù là nhỏ nhất. Từ việc thay đôi găng tay, đôi bao chân, bộ quần áo phòng hộ cho đến lấy mẫu bệnh phẩm, ra y lệnh điều trị cho tới việc phối hợp với ê-kíp nhịp nhàng, mọi thứ đều phải thật cẩn trọng và chính xác.
Đó cũng chính là những điều mà tôi được học tập và huấn luyện bởi những người anh chị đi trước, những đồng nghiệp của mình. Ở nơi tôi đang công tác, từ bộ phận kiểm soát nhiễm khuẩn chuyên nghiệp, các đồng nghiệp căng mình ở khu sàng lọc, các bạn điều dưỡng viên cần mẫn, các anh bảo vệ phân luồng tiếp nhận bệnh, các bạn thư kí tập hợp thông tin, cho đến các cô nhân viên vệ sinh… ai ai cũng làm tốt chuyên môn của mình, có trách nhiệm cao trong công việc.
Và không chỉ dừng lại về mặt đào tạo chuyên môn, tôi và các đồng nghiệp còn nhận được sự quan tâm của các cấp lãnh đạo BV đến từng bữa cơm, những lời động viên thăm hỏi và đôn đốc tinh thần, giúp mọi người bình tĩnh, sáng suốt, có thể yên tâm công tác để mang lại hiệu quả nhất cho công cuộc phòng chống dịch bệnh.
Nhắc đến sự quan tâm, động viên, tôi nghĩ ngay đến Má. Có lần tôi gửi cho Má ảnh mặc trên người bộ phòng hộ “kín mít”:
- Má, con đi vùng đệm, chăm sóc cho những người bệnh nguy cơ cao dương tính á Má.
- Ừ!
- Vậy thôi hả? Má phải tỏ vẻ lo lắng, an ủi, động viên tinh thần các kiểu chứ!
- Thôi thôi, nói cũng bằng thừa, đó là chuyện chuyên môn của con, con tự biết phải làm gì chứ!
- Ơ, ơ, Má này...
Bận rộn với người bệnh, giờ nghỉ nghe chị Hai tôi kể qua điện thoại:
- Hai nghe Má nói rồi, đi làm hết sức cẩn thận nha. Má đưa cái ảnh cho Hai mà rơm rớm nước mắt. Má nói cái nghề là cái nghiệp, nó đã đi theo rồi thì phải cố gắng, dân đang cần, Nhà nước đang cần. Chỉ là, nhớ thằng Út ở nhà lúc nào cũng ốm yếu mà giờ cũng lăn lộn, oằn mình chống dịch y như trên ti vi hay chiếu, Má thấy mà xót quá! Không dám nói chuyện nhiều với nó, sợ khóc rồi ảnh hưởng tinh thần làm việc của nó. Chỉ cầu trời cho bình an, dịch qua nhanh thôi...
Tôi còn nhớ đợt dịch đầu chỉ mới đăng kí thôi mà Má bị la tới tấp, nay nghe Má nói vậy, tôi thấy ấm lòng quá. Má hiểu. Gia đình hiểu. Mọi người đã dần ý thức được, dịch không còn đơn giản là trách nhiệm của riêng ai.
Tôi mong ai cũng thấu hiểu nỗi vất vả của biết bao nhân viên y tế, lực lượng truy vết, biết bao sinh viên cũng đã tình nguyện tham gia để giảm tải công việc, các cấp lãnh đạo ngày đêm họp khẩn, đưa ra phương án, giải quyết khó khăn khi xuất hiện ổ dịch mới. Tất cả đều đã trở thành những chiến binh trên chiến tuyến này. Chỉ với một mục tiêu duy nhất, đó là nhanh chóng đẩy lùi dịch bệnh, trả lại cuộc sống bình yên cho dân mình.
Hãy cùng nhau ĐOÀN KẾT - TRÁCH NHIỆM - TỰ GIÁC tuân thủ theo chỉ đạo của Chính phủ và Bộ Y tế, góp sức để cùng nhau vững tâm - chiến thắng đại dịch, mọi người nhé! Link đăng ký trở thành chiến sĩ trên mặt trận phòng chống dịch COVID-19: http://bit.ly/dangkychongdich.
BS. Đặng Minh Hiệu - Ủy viên BCH Đoàn thanh niên Bệnh viện




Đó là những cảm xúc đan xen của tôi khi được đồng ý đơn tình nguyện tham gia mặt trận chống COVID-19 và được sắp xếp vào khu vực vùng đệm của nơi tôi đang công tác - Bệnh viện Đại học Y Dược TP.HCM (BV). Đây là nơi tiếp nhận và hỗ trợ điều trị ban đầu cho người bệnh nhập cấp cứu có nguy cơ cao mắc COVID-19 về triệu chứng cũng như yếu tố dịch tễ. Nói đến vùng đệm là nói đến phòng tuyến đầu tiên để sàng lọc, tìm ra những người bệnh dương tính COVID-19 nhằm tránh làm lây lan dịch trong BV, nơi vốn là chốt chặn nòng cốt để xử trí cũng như phòng ngừa dịch bệnh bùng phát.
Với vai trò đó, tôi đã rất hào hứng, sắp xếp công việc ở Khoa để thực hiện nhiệm vụ ở vùng đệm. Được góp trực tiếp một phần sức nhỏ nhoi vào công cuộc phòng chống dịch của BV nói riêng cũng như cả nước nói chung, đặc biệt với một bác sĩ non trẻ như tôi thì thật sự rất tự hào. Nhưng bên cạnh đó, cũng có thật nhiều điều mới mẻ khiến tôi có phần bỡ ngỡ. Đó là những quy trình khép kín, xét nghiệm và điều trị cho người bệnh nghi nhiễm COVID-19, khác với những điều mà ngày thường tôi vẫn làm.
Thế là sau đó, tôi bắt đầu sợ, nhưng không phải sợ những mối hiểm nguy chờ chực sẵn nơi đây. Điều mà tôi sợ chính là tôi sẽ không hoàn thành tốt trách nhiệm được giao. Nếu cho phép bản thân lơ là, hậu quả sẽ không chỉ là tôi hay một ê-kíp, mà thậm chí là cả một phòng tuyến phía sau cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Chính vì lẽ đó mà tôi càng cố gắng kĩ lưỡng hơn, chăm chút hơn trong từng công việc dù là nhỏ nhất. Từ việc thay đôi găng tay, đôi bao chân, bộ quần áo phòng hộ cho đến lấy mẫu bệnh phẩm, ra y lệnh điều trị cho tới việc phối hợp với ê-kíp nhịp nhàng, mọi thứ đều phải thật cẩn trọng và chính xác.
Đó cũng chính là những điều mà tôi được học tập và huấn luyện bởi những người anh chị đi trước, những đồng nghiệp của mình. Ở nơi tôi đang công tác, từ bộ phận kiểm soát nhiễm khuẩn chuyên nghiệp, các đồng nghiệp căng mình ở khu sàng lọc, các bạn điều dưỡng viên cần mẫn, các anh bảo vệ phân luồng tiếp nhận bệnh, các bạn thư kí tập hợp thông tin, cho đến các cô nhân viên vệ sinh… ai ai cũng làm tốt chuyên môn của mình, có trách nhiệm cao trong công việc.
Và không chỉ dừng lại về mặt đào tạo chuyên môn, tôi và các đồng nghiệp còn nhận được sự quan tâm của các cấp lãnh đạo BV đến từng bữa cơm, những lời động viên thăm hỏi và đôn đốc tinh thần, giúp mọi người bình tĩnh, sáng suốt, có thể yên tâm công tác để mang lại hiệu quả nhất cho công cuộc phòng chống dịch bệnh.
Nhắc đến sự quan tâm, động viên, tôi nghĩ ngay đến Má. Có lần tôi gửi cho Má ảnh mặc trên người bộ phòng hộ “kín mít”:
- Má, con đi vùng đệm, chăm sóc cho những người bệnh nguy cơ cao dương tính á Má.
- Ừ!
- Vậy thôi hả? Má phải tỏ vẻ lo lắng, an ủi, động viên tinh thần các kiểu chứ!
- Thôi thôi, nói cũng bằng thừa, đó là chuyện chuyên môn của con, con tự biết phải làm gì chứ!
- Ơ, ơ, Má này...
Bận rộn với người bệnh, giờ nghỉ nghe chị Hai tôi kể qua điện thoại:
- Hai nghe Má nói rồi, đi làm hết sức cẩn thận nha. Má đưa cái ảnh cho Hai mà rơm rớm nước mắt. Má nói cái nghề là cái nghiệp, nó đã đi theo rồi thì phải cố gắng, dân đang cần, Nhà nước đang cần. Chỉ là, nhớ thằng Út ở nhà lúc nào cũng ốm yếu mà giờ cũng lăn lộn, oằn mình chống dịch y như trên ti vi hay chiếu, Má thấy mà xót quá! Không dám nói chuyện nhiều với nó, sợ khóc rồi ảnh hưởng tinh thần làm việc của nó. Chỉ cầu trời cho bình an, dịch qua nhanh thôi...
Tôi còn nhớ đợt dịch đầu chỉ mới đăng kí thôi mà Má bị la tới tấp, nay nghe Má nói vậy, tôi thấy ấm lòng quá. Má hiểu. Gia đình hiểu. Mọi người đã dần ý thức được, dịch không còn đơn giản là trách nhiệm của riêng ai.
Tôi mong ai cũng thấu hiểu nỗi vất vả của biết bao nhân viên y tế, lực lượng truy vết, biết bao sinh viên cũng đã tình nguyện tham gia để giảm tải công việc, các cấp lãnh đạo ngày đêm họp khẩn, đưa ra phương án, giải quyết khó khăn khi xuất hiện ổ dịch mới. Tất cả đều đã trở thành những chiến binh trên chiến tuyến này. Chỉ với một mục tiêu duy nhất, đó là nhanh chóng đẩy lùi dịch bệnh, trả lại cuộc sống bình yên cho dân mình.
Hãy cùng nhau ĐOÀN KẾT - TRÁCH NHIỆM - TỰ GIÁC tuân thủ theo chỉ đạo của Chính phủ và Bộ Y tế, góp sức để cùng nhau vững tâm - chiến thắng đại dịch, mọi người nhé! Link đăng ký trở thành chiến sĩ trên mặt trận phòng chống dịch COVID-19: http://bit.ly/dangkychongdich.
BS. Đặng Minh Hiệu - Ủy viên BCH Đoàn thanh niên Bệnh viện




Các tin đã đăng
- Nụ cười thanh xuân vào tuyến lửa(04/06/2021)
- Thương chúc các con Ngày Tết thiếu nhi an toàn và hạnh phúc!(01/06/2021)
- 06 lưu ý để an toàn khi đến Bệnh viện(28/05/2021)
- Y bác sĩ và người dân TP.HCM hiến máu cứu người trong mùa dịch(28/05/2021)
- Đoàn viên thanh niên UMC “Đoàn kết, thân ái, vì cộng đồng”(21/05/2021)
- Khoa Sơ sinh: Trao sự sống - Truyền yêu thương(17/05/2021)